“Hầu bao tôi hẹp, nhưng tôi lại không muốn bị các công ty sản xuất băng đĩa nhúng tay can thiệp vào việc chọn bài, chọn style cho album. Vì thế, tôi cần có thời gian. Dù có chậm hơn người khác, tôi cũng đã có một sản phẩm như ý, bằng chính sức mình”, ca sĩ nói về album đầu tay “Suối và cỏ”.
– Với giải “Ca sĩ thể hiện hiệu quả nhất tháng 6” chương trình Bài hát Việt, chị cảm thấy thế nào?
– Vui. Dễ chừng hơn 10 năm rồi tôi mới được người ta xướng tên, mời bước lên bục, trao giải thưởng và thế là tôi… vẫy tay, nói lời cảm ơn, mỉm cười, cúi chào khán giả.
– Nhưng có cảm giác chị không mặn mà với chuyện thi cử. Vì sao thế?
– Đã đi thi thì phải có tham vọng đoạt giải, có chút “máu ăn thua”, không nhất thì cũng nhì, ba… gì đấy chứ. Đằng này, tôi chỉ có “máu” hát hò nên… đành ở nhà xem người khác thi. Nếu nói đi thi để học hỏi thì tôi cho rằng, cơ hội học không chỉ có việc tham gia các sân chơi tính điểm, chỉ ngồi xem người ta thi thố qua tivi mình cũng học được khối thứ rồi.
– Theo nghiệp cầm ca từ năm 16 tuổi, nhưng đến ngót 10 năm chị mới có tiếng nói trong “rừng” âm nhạc Việt. Lý do nào cản trở chị vậy?
– Tôi thuộc dạng chín ngầm, chín từ từ. Ngay cả trong việc cảm nhận bài hát cũng thế. Người ta chỉ cần hai ngày, tôi thì phải mất đến bốn ngày ăn, ngủ với nó mới thấy tự tin bước lên sân khấu. Nói thật, lắm lúc tôi cũng thấy khó chịu cho bản thân mình, nhưng biết làm sao được, bản chất của người Đà Lạt – chậm rãi, từ tốn – đã ăn sâu vào người tôi rồi.
– Người ta nói nhiều đến chuyện chị – một ca sĩ chưa tên tuổi – lại được êkíp nhạc sĩ Dương Thụ khó tính, tài năng “o bế”, chị cần phân bua gì?
– Quả là có chút đặc biệt. Nhạc sĩ Dương Thụ là người chuyên phát hiện ra ngôi sao, đằng này, tôi – một kẻ vô danh – lại tìm đến và thuyết phục ông giúp đỡ. Có lẽ vì lòng kiên trì được hát những gì mình thích, những gì thuộc về mình của tôi đã làm ông cảm động. Tôi rất may mắn vì được các nhạc sĩ tài năng trong làng nhạc Việt chấp nhận góp tay làm nên Suối và cỏ.
– Nhưng hầu như phong cách của chị chưa thể hiện rõ qua “Suối và cỏ“. Chị nghĩ sao?
– Tôi thích funk, blues và biết giọng mình thích hợp với dòng nhạc của người da đen. Vì đây không phải là dòng nhạc của người châu Á nên tôi gặp khó khăn khi chọn con đường này. Nhưng cái khó không bó được… tôi, ngược lại, tạo động lực cho tôi cố gắng, buộc tôi lúc nào cũng suy nghĩ, tìm tòi, khám phá để có cách xử lý tốt hơn. Như đã nói, người Việt chưa quen lắm với dòng nhạc mà tôi thích, nên trong album đầu tiên, tôi tập cho khán giả “đánh vần” trước, khi họ đã quen thuộc thì sẽ có những “bài học nâng cao”.
– Bây giờ đã được nhiều người biết đến, chị cảm thấy thế nào khi có một số bài báo phản ánh chưa chính xác ý kiến của chị?
– Chỉ một thoáng nhíu mày thôi chứ tôi không buồn. Thật đấy! Vì tôi nghĩ, khó có thể hiểu một ai đó chỉ qua cuộc gặp mặt ngắn ngủi. Vả lại, vấn đề ngôn ngữ rất phức tạp, người nói biểu đạt ý một đằng, người nghe hiểu một nẻo và diễn đạt sai ý của người nói là khó tránh khỏi. Tôi có thể chấp nhận những sự thiếu chính xác ấy nếu không xúc phạm đến nhân cách của tôi. Còn nếu chỉ là hiểu lầm, thì theo thời gian, mọi người sẽ hiểu đúng tôi thôi.
(Theo Lao Động)
Số lần đọc: 3237